Câu chuyện 2: 3 giây vàng của cô Lan
Buổi học hôm ấy, lớp đang yên thì bé Mít bỗng hét lên vì không được ngồi cạnh bạn thân. Mít gào khóc, quăng sách.
Phản xạ đầu tiên của cô Lan là… hít thật sâu. Cô đặt tay lên ngực, không nói gì. Ba giây trôi qua.
Cô cúi nhẹ xuống: “Con đang không thoải mái đúng không? Cô ở đây nè.”
Không mắng – chỉ có sự hiện diện. Mít dừng khóc.
Cô Lan ôm con vào lòng, để vài phút sau mới cùng con sắp xếp lại. 3 giây ấy là cả một nghệ thuật “dừng” để không phản ứng mà chọn cách đáp lại bằng tình thương.
#Bài_Học:
"Giáo viên có phản xạ tốt trong 3 giây đầu, lớp học sẽ đặt nền tảng bình an cho 30 phút sau."
Nguồn: Siegel & Bryson, The Whole-Brain Child (2011).
Khi trẻ khóc, la, gây rối... bản năng của giáo viên thường là điều chỉnh nhanh. Tuy nhiên, 3 giây đầu là "khoảng chống thiên thần" để ta thống đạt, hít thở, và chọn phản ứng thay vì phản xạ.
Sách The Whole-Brain Child chỉ rõ: khi trẻ bốc đồng, vùng hạch hạnh nhân (amygdala) lên lệnh, lúc đó trẻ không nghe lý lẽ nào. Việc đầu tiên cần là sự để trẻ an tâm, rồi mới hướng dẫn.
Chìa khóa: Dừng lại, hít thở, đặt tay vào tim, nhìn trẻ với tình thương. Trẻ sẽ tự quay về.